
Tây An, đây là cách để vui chơi: Một chuyến du lịch đến thành phố cổ nghìn năm khiến tôi hoàn toàn thư giãn.
Share
Tây An, cái tên này đã lởn vởn trong đầu tôi quá lâu. Tôi luôn tưởng tượng mình đứng trên những bức tường thành cổ, ngắm hoàng hôn dần dần nhuộm đỏ những tháp canh cổ xưa; hoặc vào một buổi sáng nào đó, chứng kiến sự thức dậy của đội quân đất nung. Nhưng nói thật lòng, với tư cách là một người đã quen với việc lên kế hoạch "theo thứ tự", chỉ cần nghĩ đến việc phải đối mặt một mình với giao thông phức tạp và lượng thông tin khổng lồ của thành phố cổ lớn này, "can đảm du lịch" của tôi giảm đi một nửa ngay lập tức.
Cho đến khi một người bạn giới thiệu cho tôi một cách chơi "nửa tự do". Ban đầu tôi còn nghi ngờ, lo sợ sẽ mất đi niềm vui của việc đi du lịch tự túc. Nhưng thực tế chứng minh rằng chuyến đi này là chuyến đi "tự do" nhất mà tôi đã có trong nhiều năm qua.
Chuyến đi của tôi bắt đầu bằng một bảng câu hỏi thú vị. Nó không hỏi ngay lập tức về ngân sách của tôi, mà hỏi tôi muốn "điểm danh một cách năng động" hay "đi dạo một cách thoải mái"? Tôi quan tâm đến lịch sử hơn hay đến ẩm thực hơn? Vào khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy không giống như đang điền đơn, mà giống như đang trò chuyện với một người bạn hiểu mình, mô tả giấc mơ mà tôi chưa bắt đầu.
Vài ngày sau, tôi nhận được một kế hoạch du lịch được thiết kế riêng cho mình. Điều khiến tôi ngạc nhiên nhất là nó không phải là một lịch trình cứng nhắc, mà là một "đề xuất" đầy khả năng. Chúng tôi đã trao đổi qua lại vài lần, những quán cà phê mà tôi muốn đến đã được khéo léo đưa vào lộ trình; tôi lo lắng sẽ quá mệt, họ đã làm chậm nhịp độ lại.
Cuối cùng, tôi đã nhận được một cuốn "hướng dẫn cá nhân" dày dạn, bằng tiếng Trung và tiếng Anh. Nói thật, vào khoảnh khắc đó, tôi thực sự bị ấn tượng. Nó chi tiết đến mức nào? Không chỉ có lộ trình hàng ngày, mà còn có thông tin về việc nên ra khỏi cửa nào khi đi tàu điện ngầm, và thẻ địa chỉ bằng tiếng Trung để có thể đưa cho tài xế taxi.
Điều khiến tôi an tâm nhất là họ không trực tiếp làm mọi thứ cho tôi. Họ giống như một cố vấn chiến lược, hướng dẫn tôi từng bước để tự mình đặt vé máy bay và khách sạn trực tuyến. Nhìn thấy các trang web đặt phòng quen thuộc, mọi chi phí đều rõ ràng, khiến tôi cảm thấy rất yên tâm. Trước khi khởi hành, tôi cảm thấy như mình không phải đi khám phá một thành phố lạ, mà như sắp tham gia một buổi hẹn hò được chuẩn bị cẩn thận.
Và những trải nghiệm trong chuyến đi càng chứng minh điều đó. Ngày tôi đi núi Hoa Sơn, thời tiết u ám khiến tôi cảm thấy lo lắng, sợ rằng mình sẽ đi một chuyến vô ích. Tôi đã thử gửi một tin nhắn cho dịch vụ khách hàng trực tuyến qua WhatsApp. Không ngờ câu trả lời lại nhanh chóng đến kinh ngạc, họ cho tôi biết rằng trên đỉnh núi trời nắng, thậm chí còn gửi cho tôi những bức ảnh thực tế. Vào khoảnh khắc đó, mọi lo lắng của tôi tan biến, và tôi có thể tập trung vào sự hiểm trở và vẻ đẹp của Hoa Sơn.
Bởi vì không cần phải phân tâm để kiểm tra lộ trình hay tìm nhà hàng, tôi đã có thời gian thong thả đạp xe trên những bức tường cổ suốt một buổi chiều; tôi dám đi theo mùi hương vào những con hẻm sâu trong phố Hồi; và sau khi xem xong buổi biểu diễn ấn tượng của "Bài ca dài của nỗi đau", tôi đã không vội vàng gọi taxi và thoải mái trở về khách sạn. Cảm giác như có một người bạn địa phương vô hình, luôn xuất hiện đúng lúc khi tôi cần, giúp tôi giải quyết mọi vấn đề nhỏ nhặt, rồi lặng lẽ rút lui, để lại tất cả thời gian và cảnh đẹp cho tôi.
Chuyến đi này đến Tây An đã khiến tôi hoàn toàn yêu thích thành phố này. Nó không còn là một cái tên xa lạ trong sách nữa, mà là một kỷ niệm sống động, đầy hơi ấm và sự sống mà tôi đã trải nghiệm. Tôi nghĩ rằng trạng thái tốt nhất của việc du lịch chính là: có người đã dọn dẹp mọi con đường vụn vặt cho bạn, và bạn chỉ cần mang theo một trái tim khám phá để cảm nhận, lạc lối và phát hiện.