South of the Clouds, A Slow Journey Through Time for Three Generations

Phía Nam áng mây, khoảng thời gian du lịch chậm của ba thế hệ

Tác giả: Coco Li

Sau hơn mười năm sống ở Mỹ, hai chữ "gia đình" trong tôi dần được chia thành hai nửa. Một nửa là nắng vàng California và tiếng cười của con trẻ, nửa còn lại là cha mẹ ở bên kia đại dương và nỗi nhớ quê hương da diết khôn nguôi. Tôi luôn ấp ủ một tâm nguyện, đó là có thể đưa cậu con trai sinh ra ở Mỹ, nắm tay cha mẹ, cùng nhau đi một chuyến dọc ngang đất nước.

Mùa hè năm nay, tâm nguyện ấy cuối cùng cũng đã khởi hành. Tôi cùng chồng và con trai bay từ California về Trùng Khánh. Khoảnh khắc đoàn tụ cùng cha mẹ, nhìn mái tóc điểm bạc nơi thái dương và ánh mắt mong chờ của họ, tôi biết rằng ý nghĩa của chuyến đi này đã vượt xa cảnh đẹp. Sau một thời gian ngắn nghỉ ngơi, gia đình năm người chúng tôi cùng lên chuyến tàu cao tốc đến Đại Lý, chính thức bắt đầu hành trình đến Vân Nam đã mong đợi từ lâu.

Thật lòng mà nói, việc lên kế hoạch cho một chuyến đi dài 14 ngày cho cả ba thế hệ là một thử thách không hề nhỏ. Con trai tôi thì năng động, thích khám phá những điều mới lạ; trong khi cha mẹ lại cần sự "nhẹ nhàng, thư thái", lịch trình không được quá gấp gáp. Còn tôi, với vai trò là "cầu nối" ở giữa, chỉ mong có thể trút bỏ hết gánh nặng của việc lên kế hoạch để thực sự hòa mình vào những giây phút sum vầy.

Cuối cùng, tôi quyết định giao phó "danh sách tâm nguyện" phức tạp này cho một dịch vụ du lịch tùy chỉnh. Sự chuyên nghiệp và tỉ mỉ của họ đã xóa tan mọi lo lắng của tôi ngay từ đầu. Bảng câu hỏi họ gửi đến chi tiết đến mức hỏi cả về độ tuổi, sở thích của con trai tôi, cũng như nhịp độ du lịch mà chúng tôi ưa thích. Khi tôi đề xuất ý tưởng "tự lái xe toàn bộ hành trình", họ không chỉ nhanh chóng vạch ra một tuyến đường vòng quanh miền tây Vân Nam vừa cân bằng giữa cảnh quan và sự thoải mái, mà còn mang đến cho tôi một bất ngờ lớn với cuốn "cẩm nang hành trình" dày cộp được gửi đến sau đó.

Cuốn cẩm nang song ngữ Trung-Anh đó đối với tôi quả thực là một "liều thuốc an thần". Nó không chỉ liệt kê rõ ràng lịch trình hàng ngày, khách sạn, các món ăn đặc sắc, mà thậm chí còn cân nhắc đến cả hướng dẫn trang phục cho thời tiết thay đổi thất thường của Vân Nam, và danh sách thuốc men cần chuẩn bị cho con. Điều quan trọng nhất là nó đã giúp một "đứa con xa xứ" như tôi có được cái nhìn toàn diện về những thay đổi ở quê nhà như thanh toán điện tử, các ứng dụng giao thông... Trong suốt quá trình đặt dịch vụ, chuyên viên tư vấn đã kiên nhẫn hướng dẫn tôi từng bước qua mạng, mọi chi phí đều minh bạch, khiến tôi cảm thấy vừa yên tâm vừa chủ động.

Và thế là, chúng tôi đã bắt đầu chuyến hành trình đầy ý nghĩa này.

Ở Đại Lý, chúng tôi không chạy theo tất cả các điểm đến "hot trên mạng". Phần lớn thời gian, chúng tôi thuê một chiếc xe và lái chầm chậm dọc theo hồ Nhĩ Hải. Chồng tôi lái xe, cha mẹ ngồi ở hàng ghế sau ngắm cảnh và trò chuyện khe khẽ, còn con trai thì hào hứng chạy ra bờ hồ ở mỗi điểm dừng chân. Các homestay view biển mà chúng tôi ở tại bến tàu Long Khám và thị trấn Oa Sắc đều có tầm nhìn tuyệt đẹp. Vô số buổi chiều tà, chúng tôi chỉ ngồi trên sân thượng, ngây người ngắm mây trên núi Thương Sơn và hoàng hôn trên hồ Nhĩ Hải. Khoảnh khắc ấy, không có sự ồn ào của du khách, chỉ có sự ấm cúng, hòa thuận của gia đình. Đây chính là "khoảng thời gian chậm" mà tôi hằng mong muốn.

Từ Đại Lý đến Đằng Xung, chúng tôi đã đặc biệt sắp xếp một chuyến đi bộ nhẹ nhàng lên núi Cao Lê Cống. Con đường mòn xuyên rừng nguyên sinh dài 5,5 km là một cuộc phiêu lưu thú vị đối với cậu con trai 10 tuổi, và hoàn toàn không thành vấn đề với cha mẹ tôi, những người thường xuyên tập thể dục. Hướng dẫn viên địa phương đã giải thích về các loài thực vật kỳ lạ dọc đường đi, con trai tôi lắng nghe một cách say sưa. Buổi tối, chúng tôi nghỉ tại một khách sạn suối nước nóng lưng chừng núi cạnh cổ trấn Hòa Thuận. Khi cả ba thế hệ cùng nhau ngâm mình trong dòng nước ấm, gột rửa đi sự mệt mỏi của một ngày, cảm giác hạnh phúc ấy không lời nào có thể diễn tả được.

Còn phong cảnh biên giới của Thụy Lệ và Mang Thị đã mở ra một thế giới hoàn toàn mới cho con trai tôi. Tại khu "Một làng, hai nước", cậu bé tò mò nhảy qua lại trên đường biên giới, cảm nhận sự kỳ diệu của việc "một bước qua hai quốc gia". Trong rừng mưa nhiệt đới Mạc Ly, lần đầu tiên cậu bé được nhìn thấy cây "Quan Âm nhỏ nước" và những cây dương xỉ khổng lồ. Nhìn khuôn mặt đầy kinh ngạc của con, lòng tôi vô cùng mãn nguyện. Chuyến đi này không chỉ là du ngoạn sơn thủy, mà còn là một buổi học trải nghiệm sinh động về sự rộng lớn và đa dạng của tổ quốc.

Trong suốt hành trình, dịch vụ khách hàng trực tuyến của chúng tôi qua WeChat giống như một người bạn địa phương vô hình, luôn sẵn sàng hỗ trợ. Có một lần ở Mang Thị, chúng tôi muốn ăn món cơm bốc tay chính gốc nhưng không chắc quán nào phù hợp với khẩu vị của người lớn tuổi và trẻ em. Tôi chỉ cần gửi một tin nhắn, và vài phút sau đã nhận được một gợi ý hoàn hảo. Chính nhờ sự hỗ trợ mọi lúc mọi nơi này mà tôi đã có thể hoàn toàn gác lại vai trò "tổng kế hoạch" để toàn tâm toàn ý tận hưởng khoảnh khắc hiện tại.

Chuyến đi 14 ngày, chúng tôi đã dùng bánh xe để đo lường vẻ đẹp của vùng đất phía nam áng mây, và dùng trái tim để cảm nhận sự ấm áp của chuyến đi ba thế hệ. Sự hiểu biết của con trai về Trung Quốc đã biến từ những câu chuyện của mẹ thành ký ức của chính mình; trên khuôn mặt cha mẹ cũng rạng ngời nụ cười thư thái đã lâu không thấy. Chuyến đi này đã kết nối quá khứ, hiện tại và tương lai của tôi, nó khiến tôi cảm nhận một cách chân thực rằng, dù ở bất cứ nơi đâu, nhà mãi mãi là bến đỗ mà trái tim ta luôn hướng về.
Quay lại blog

Để lại bình luận